NGÀY XƯA, BA CŨNG
CÓ MỘT NGƯỜI THẦY...
Rời ghế nhà trường thắm thoát cũng
ba mươi năm hơn, thời áo trắng tinh khôi, trang vở học
trò, dòng chữ nét bút đã xa đi trong tôi một
thuở nào lâu lắm rồi ! Và... những chuổi ngày tất
bật cơm áo gạo tiền, lo toan cuộc sống đã
kéo tôi qua đi thời trai trẻ. Cứ gần đến ngày
20/11 mỗi năm, các con tôi lại háo hức nhộn nhịp
nào quà nào thiệp cho Ngày Lễ Hiến Chương Các Nhà Giáo.
Cứ thế các con lại đánh thức
trong tôi thời học trò xa xăm, mái trường thân thương
cùng Thày cô kính mến của mình. Thời gian cứ
trôi trong lặng lẻ, cuộc sống vẫn xôn xao đời
thường, ở một góc nhỏ nơi tâm hồn tôi lúc nào cũng
không nguôi nhớ về kỷ niệm thời nội trú xa
xưa...nơi đó một thời gắn bó tuổi niên thiếu mà
ký ức còn mãi in đậm về Người, một
người Thầy kính yêu mà tôi gọi bằng Frère; đó là Frère
Léonard của một trường dòng Lasan đạo Thiên
Chúa.
Ngày đó tôi nhớ vào một buổi sáng, ông nội dắt
tôi vào ngôi trường to lớn. Ngoài trời lất phất
những hạt mưa tháng tám giăng đầy cả sân trường,
những cây còng rũ lá nhỏ những giọt nước
trời lạnh lẻo, khiến cho thằng học
trò nhỏ lần đầu tiên xa nhà đi học như tôi không
khỏi bở ngở xao lòng ! Bước vào trường,
hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là bức
tượng trắng xóa hướng nhìn ra cổng: một người
Thầy trong áo tu dài nhìn xuống cậu học sinh (nhỏ
như tôi) tay cầm quyển sách giở ra ngước nhìn
lên : chút gì đó nghiêm trang, ân cần, gần gủi và lạ
lẩm với tuổi thơ của tôi. Thế là tôi bước
vào cuộc sống mới, học sinh nội trú của một
trường dòng Lasan.
Một ngôi trường rộng lớn xây từ thế kỷ
19 dáng dấp kiến trúc cổ của Pháp, những cây
còng to lớn phủ rộng cả sân, có tới ba sân
bóng rổ, dãy hành lang dài hun hút …mình thật quá nhỏ
bé và chút gì đó háo hức tò mò.
Thầy giáo của trường là người thuộc dòng
tu đạo Công Giáo hiến thân cho giáo dục thế hệ trẻ.
Chúng tôi gọi là Frère (thay cho từ Thầy), khoác trên người
một áo dài đen rộng thụng phủ tới chân và hai mảng
trắng ở cổ phiá trên ngực. Một màu đen lạnh
lùng như quan tòa khắc khe cộng với gương mặt nghiêm
nghị, làm pha chút rụt rè lẩn kính trọng nơi tôi. Khi
Frère đến tiếp nhận cậu “tân binh” cùng nụ cười
thân mật cởi mở, cảm giác tôi lúc đó trở nên gần
gũi và dạn dĩ hơn. “Dáng con cao để Frère tập bóng
rổ cho con” Frère nói nhẹ nhàng làm vở òa niềm vui
trong tôi (vì tôi rất thích và có năng khiếu bộ môn
này).
Thắm thoát những năm tháng nội trú tiểu học, rồi
trung học, rồi chuyển trường cũng thuộc
dòng Lasan ở các tỉnh, tôi trãi qua nhiều Frère
dạy bảo. Các Frère đa phần tốt nghiệp hoặc
tu nghiệp ở nước ngoài về nên ảnh hưởng ít
nhiều nền giáo dục của tây học. Môi trường
nội trú với giờ giấc chuẩn mực trong học
tập sinh hoạt và vui chơi. Một Bề Trên (Fr.Maxime) chăm
sóc nội trú : nghiêm khắc và lạnh lùng ! Trong túi lúc nào cũng
có sợi roi điện dành cho học sinh phạm luật.
Ngoài việc học ra các Frère còn trắc nghiệm cá
tính đề qua đó khám phá thêm tính cách đề định hướng, xử
lý tình huống một công việc, cách làm cụ
thể cho mỗi học sinh. Một thư viện phong phú đa dạng
đầy đủ những đầu sách giáo dục tốt, những
lần tổ chức từ thiện tham quan thăm trại mồ
côi, người già…đã dần dần hình thành trong
chúng tôi một nhân cách sống đẹp. Câu danh ngôn : ”HỌC
CHỮ NGHĨA THÌ DỄ, HỌC ĐỂ THÀNH NGƯỜI
THÌ KHÓ “ của Sévigne (danh nhân Pháp) mà Frère thường làm đề
tài giảng giải và cho học sinh viết thu hoạch.
Những nhu cầu về văn thể mỹ với cơ sở
dụng cụ, vật chất đầy đủ chúng tôi được
làm quen tất cả. Từ đó, các Frère tận tình theo
dõi từng bước chân, bộc lộ những năng khiếu
gì để đào tạo tới nơi tới chốn. Nhà trường
thường xuyên tổ chức tạo thành một phong trào
trong giới học sinh chúng tôi. Mỗi cuộc thi văn nghệ,
thi đấu thể thao, bích báo, thi đua trong học tập… Sức
lan tỏa rộng khắp toàn trường gây cho chúng tôi một
sự thi đua trong háo hức thích thú. Các Frère đã tạo động
lực tinh thần, một bệ phóng kiến thức vững
chải, một tâm hồn khoáng đạt nhân hậu để là
hành trang cho chúng tôi bước vào đời. Mỗi lần khoác
trên áo đồng phục học sinh với huy hiệu của
trường Lasan là chúng tôi hảnh diện và tự hào cũng
như hô vang khẩu hiệu mỗi tuần làm lễ chào cờ
: LASAN PHỤNG SỰ.
Vì là tu hành nên các Frère không có gia đình, thường chọn
một học trò mình thích để gần gủi
làm “con nuôi”, để an ủi tuổi già ấm áp trong
lòng. Tôi cũng may mắn lọt vào “mắt xanh” của
Fr. Léonard, tuổi đã ngoài 60 nhưng tóc đã bạc trắng
dáng người mập mạp gương mặt trắng hồng với
gọng kính trắng trông Frère nhân hậu gần gủi làm
sao. Cứ hể chiều chiều hoặc sáng chúa nhật
là tôi có khi cùng vài người bạn đến phòng Frère ra vườn
hái những trái dưa gan tây chín quay sinh tố, câu cá bên ao sen,
xem sách Pháp nhiều hình ảnh sắc màu hoặc mở
cái máy nhạc cổ xưa cùng những chiếc đĩa hát nhạc
Pháp thiếu nhi thật hay lạ. Frère còn dạy những
bài hát thiếu nhi Pháp mà giờ tôi vẫn còn thuộc.
Chúng tôi cũng giúp Frère chăm sóc hoa kiểng, vẽ nhiều
hình ảnh cho Frère làm đạo cụ dạy môn Pháp văn,
Frère còn chụp chúng tôi nhiều tấm hình, dạy
chăm sóc hoa kiểng, các kỷ năng của một hướng đạo
sinh… thật một ký ức ngọt ngào, một kỷ
niệm thời niên thiếu trung học sẽ mãi in đậm
nơi tôi đối với Frère.
Rồi thời cuộc biến đổi, trường Lasan không
còn, các Frère một số ra đời trôi giạt các
phương, học trò tứ tán tản lạc, chúng tôi như
con chim non lạc lỏng, ngơ ngác giữa bầu trời
không định hướng… Riêng tôi trở về miệt Miền
Tây tiếp tục năm tháng phổ thông trung học của
mình. Hết bậc phổ thông rời ghế nhà trường
tôi lên saigon
buôn bán, tất bật sinh nhai.
Một thời gian dài, làm ăn chút ít khấm khá tôi trở lại
trường Lasan ST-CT, thăm nơi chốn củ tìm về kỷ
niệm xưa. Cầu thang gổ bên cạnh phòng ăn hoang vắng,
sân bóng rổ vắng lặng tiếng reo hò cổ vũ,
dãy hành lang với bậc thềm rêu xanh. Kìa căn
phòng của Frère vẫn còn đó, giàn dưa gan tây dây leo
phủ đầy lá to xanh chi trơ lại giàn sắt khô khốc
rỉ sét, những chậu hoa tươi tắn, những giống
xương rồng đủ loại mà Frère chỉ cách tôi chăm sóc và
sưu tầm … giờ đâu rồi ?! những bậc thang vô hồn
tôi khẽ bước lên như tiếng thời gian vọng về
vang tiếng cười đùa chúng tôi, giọng nói đầm ấm của
Frère. Căn phòng đó ai ở cửa đóng im lìm vắng lặng,
ngoài vườn lơ thơ vài chiếc lá khô, như văng vẳng tiếng
nhạc Pháp ngày ấy, như bóng Frère thoang thoáng đâu đây !!! … cảnh
đó người đâu ?! Thời gian vọng về dư âm đầy luyến
tiếc, ngậm ngùi cô quạnh ! Chiều vàng nhạt nắng
đã vươn vãi khắp nơi, tôi rảo bước đi mà
lòng nặng trĩu mối tâm tư về hình bóng
Frère, người thầy của mình.
Không biết Frère giờ nơi đâu ?! lòng vẫn canh cánh
mong được gặp lại. Một hôm tình cờ trên phố,
một bóng dáng quen thuộc chạy chiếc xe đạp phía
sau là một cần xé to đùng. Tôi vội vượt lên thì
bất ngờ đó là Fr. Nguyễn Tấn Kiệt ! (dạy
môn Triết học lớp đệ nhất và nhị). Tuy
không dạy trực tiếp tôi, nhưng có vài lần Frère xuống
lớp dự giờ. Thế là tôi mời Frère về nhà
chơi. Thật cảm động cái cần xé đó, xe đạp đó là
Frère đi bỏ bánh mì (!), kiếm thêm sau những giờ
dạy kèm . Thật buồn và xót sao ! Frère cũng dẫn
tôi lại nơi ở lầu bốn Lasan Taberd để tâm sự
vui buồn. Và qua Frère tôi được biết những Frère cao
niên được tập trung về ở Lasan mai Thôn thuộc quận
Bình Thạnh (sát bờ sông Saigon). Thật vui và hồ
hởi ! tôi cố gắng thu xếp tự nhủ ngày gần
đây bất ngờ đến thăm Fr. Léonard, sẽ quỳ dưới
chân Frère tạ lỗi, sẽ ôm Frère dâng trào nổi nhớ
thương gần 15 năm. Sẽ cung phụng tìm vể tuổi
già cho Frère những niềm vui, sự chăm sóc trìu mến
ân cần, sẽ tìm cho mình những tấm
hình kỷ niệm ngày xưa Frère chụp rất nhiều
và còn giữ.
Một buổi sáng, trên tay tờ báo với dòng tin : “
Nguyên dãy nhà một tầng trong đêm khuya 2 giờ sáng
đã sạt lở đổ sụp xuống bờ sông làm
biến mất cả một cảnh quan ven bờ sông thuộc
dãy nhà dòng tu Lasan Mai Thôn. Mang theo 5 vị cao niên thuộc
dòng tu viện, đã tử vong 4 và 1 thoát chết bơi
vào bờ“, giật bắn người, không dám đọc tiếp…
Nhưng rồi cái tên tôi hằng mong một ngày tìm đến
đã nằm trong danh sách tử vong : LÉONARD LƯƠNG VĂN TRUNG. Tôi đã bật khóc, khóc
cho hoàn cảnh mất mát thương tâm, khóc cho sự chia lìa
tình Thầy trò chưa kịp trùng phùng, như con mất
cha, chưa đền đáp một nghĩa tình thâm sâu mà
mình mang nặng.
Vào một ngày tôi đến Lasan Mai Thôn, sau khi thăm các Frère già và
hỏi thăm đường ra nghiã trang Lasan gần đó. Nằm
sát bờ sông, cây thánh giá khắc tên hình đứng chơ vơ
cùng phần mộ… tôi đã tìm thấy mộ Fr.
Léonard và vài Frère khác mà tôi biết. Thật hiu quạnh cho một
buổi chiều, phút ngậm ngùi tiếc thương. Những bó
hoa tươi cho Fr. Léonard, Fr. Maxime, Fr.Samuel và Fr. Marcel. Con biết
giờ đây không còn phút giây nào gặp được Frère nữa,
tình cha nghĩa thầy con mang nặng. Frère đi rồi,
trên dương trần con biết đền đáp gởi cho ai ??!! Kỷ
niệm ngày xưa bên Frère con luôn nhớ, những dạy dổ
ân cần như người Cha con càng không thể quên. Nhưng con hối
hận, quá muộn đến nắm lấy tay Frère trong tuổi
già cô quạnh thiếu bóng học trò, chút gì đó ấm
lòng Frère lúc xế chiều hoàng hôn. Giờ đây quỳ
bên mộ Frère, có hối tiếc cũng đã muộn màng.
Con hối hận, con đáng trách, con có lỗi với hương hồn
của Frère.
Frère ơi ! trong đêm ngồi gỏ đến dòng này, lòng
con đã nghẹn lắm rồi ! cố kìm lòng
để khỏi trào nước mắt, cố mím môi để khỏi
bật thành tiếng trong đêm khuya. Nhưng …một trời thương
tiếc, một nổi nhớ nhung con bật khóc trong xót xa
ân hận. Con cũng biết Frère thương con lắm! Frère sưởi
ấm một tuổi thơ bất hạnh con nhiều lắm!
Frère cũng mong cũng chờ đợi có ngày gặp lại
con ! Vậy mà… con nở sao vô tình, không vội kịp
đến bên Frère. Và … Frère cũng đã mang
theo nhiều tấm hình của con, từng để đầu
giường, bên bàn làm việc của Frère xuống dòng
sông lạnh giá về cỏi vỉnh hằng ...
Frère ơi ! với dòng này xin thay nén hương, một bó hoa tươi
kính dâng lên Người. Và con tin rằng trên Thiên Đàng Frère đứng
nhìn với nụ cười đôn hậu bao dung ngày nào đón
nhận tâm tình này với lòng thành kính của con.
Frère ơi ! Con mơ được trong giấc ngủ là một cậu
học sinh ngoan ngày nào của Frère, quấn quýt bên Frère
những buổi chiều bên vườn hoa kiểng đầy bướm
lượn, giàn dưa gan tây cùng Frère tìm trái chín mộng, ly
sinh tố ngọt thơm, tiếng nhạc bên máy hát cổ xưa
và lời nồng ấm của Frère…Và con mãi mơ…
Nữa đời người đã bước qua, mỗi năm tôi vẩn
đến nghiã trang Lasan với những bó hoa tươi. Nguyện
cầu trên Thiên Đàng Frère thanh thản an lạc và bình
yên nơi tâm hồn. Mùa Hiến Chương Nhà Giáo năm nay lại về,
con tôi lại hối thúc đi Nhà sách nào thiệp nào quà cho Thầy
cô giáo. Nhà sách tấp nập học sinh lỉnh kỉnh với
quà thiệp. Giây phút chạnh lòng nhớ đến Frère !
Giờ đây tôi sẽ nói với con mình :”Ngày xưa, ba cũng có một người Thầy… nhân hậu
kính mến lắm ! thương yêu dạy dổ và mang đến cho
ba bao điều tốt đẹp. Nhưng ba chưa một lần đền
đáp !? Để giờ đây ba xót xa mang nặng nổi luyến
tiếc khôn nguôi. Con ơi ! Quà thiệp cũng chưa đủ. Con
hãy ghé thăm thầy cô mỗi khi có dịp, thăm sức khỏe
thầy cô khi hữu sự nha con !”.
Tiếc thương về Frère Leonard
Học trò Nguyễn Đạt Luân
Trích từ www.lasanhoingo.com
main menu